Cổ mẫu
Nguyễn

Những câu thơ loang lổ máu
Dây kẽm gai thít chặt cổ họng, đau
Carl Jung nói: Khi thiếu đi việc thực hành cổ mẫu
Con người ta sống như cái xác, hồn ở đâu?
Ta nhìn vào những nghi thức người kêu la: man rợ!
Hay cả những điều người vẫn bảo lạc hậu, điên cuồng
Họ đúng, vì khoa học đúng
Họ sai, họ không hiểu vì sao sai (buồn cười nhỉ?)
Lần thứ nhất ta đi thi, câu thơ bị ném rơi lả tả
Lần thứ hai ta đi thi, câu thơ cuốn gói lăn lóc bên vệ đường
Lần thứ ba ta đi thi, câu thơ còn chẳng ai thèm nhìn tới.
Nhìn xem, ta viết gì?
Những đứa trẻ khóc khô bên hộp quà trống rỗng
Những kẻ ngơ ngác lăn hòn đá lên đỉnh đồi
Loài người thi nhau chạy đua trên đại lộ đầy quảng cáo
Cả thế giới quay quắt trong đống câu hỏi: Vì sao
Và chờ. (Chẳng có gì ấn tượng.)
Nói xem
Ai?
Ai trong chúng ta, hiểu được bản thân ta, ngoài những điều mơ mơ hồ hồ vô lí?
Ai?
Trong các người, hiểu hết các câu thơ?
Và ai?
Sẽ lại quay về, tìm người anh hùng đã mãi ra đi trong thần thoại?
Ai?
Nhặt lên mấy giọt nước mắt của bọn trẻ, gen gi? (Gen Z)
Một cậu bạn nói rằng, ờ, đi thi, cần những điều vĩ đại
Ô
Vậy ai trong các người hiểu được, một mẩu truyện về vị anh hùng xưa bắn 12 mẹ mặt trời, để cứu lấy loài người đang dần
Héo úa?
Cũng là giết chết đi chính anh ta trong nghi lễ trưởng thành.
Này thơ mới, tân cảm giác, thơ tượng trưng, thơ siêu hình
Thơ là gì?
Thơ cũng chỉ là thơ.
Vĩ mô ư? Hào nhoáng ư? Sặc sỡ ư? Đau đớn ư? Khái quát ư? Hay lãng mạn ư? Hay trừu tượng ư?
Nó cũng chỉ là một cảm giác
Mơ mơ, hồ hồ.
Các người nghĩ,
Mấy câu thơ chẳng đáng nên thơ
Lại chứa cái gì, ở trỏng?
Ta ném các câu thơ tứa máu vào người
Ta ném cả, đứa trẻ đang khóc,
hay vị anh hùng bắn diệt mười hai mẹ mặt trời khủng khiếp
Vào trong thơ
Còn các người tưởng mình là mandala sao?
Tạo sinh nguồn trẻ ư?
Nhưng các người chắc cũng đã biết
Tạo sinh và hủy diệt, cũng từ cái rốn ấy mà ra
Một đứa trẻ sinh ra, cũng một đứa trẻ chết đi.
Ta, ba lần chết
Bạn ta, vài lần chết
Gen gi, nhiều lần chết.
Các người, không dạy bọn ta về người anh hùng làm sao để trưởng thành
Nhưng bắt bọn ta sống như một người lớn
Thế giới này khiến chúng ta tin vào khoa học
Lại khiến chúng ta quên mất rốn cuộc đời.
Các người ơi, các người ơi
Nhìn lại đi, để thấy
Loài người thật quá sớm để được sinh ra
Còn bọn ta, bọn trẻ gen gi ấy
Mới sinh ra, đã phải làm lễ trưởng thành.
Này cắt quy đầu, này chôn sống, này hiến tế thần linh
Nhưng bọn ta chết luôn trong ấy.
Bởi chẳng đủ lực mà tái sinh.(Có ai làm lễ cho đâu mà biết!)
Ôi khoa học, ôi các cuộc thi, ôi loài người đầy ngạo mạn
Vô vàn công đức, xin ban ơi
Để ta thấu vinh quang, hào sảng
Để cúi đầu cảm tạ
Cảm ơn!
25.03.2023
Cover photo by Nguyên Vũ.